Lưu trữ | 19:17

BSVGPT – Chương 47

30 Th11

Chương bốn mươi bảy:  Ái tình khó phân biệt……….

 

 

♥Edit: Yurii


Tố Yên trở về phòng mình, lẳng lặng ngồi, ngước mắt nhìn Mặc Ngân. Nhìn từ góc độ này, Mặc Ngân quả là hoàn mỹ. Gương mặt yêu nghiệt, lông mi dài, thật muốn nhéo cho đã tay. Ai, mỹ nhân a mỹ nhân. Tố Yên phiền muộn. Đột nhiên chắp hai tay trước ngực, nghiêm trang quỳ gối bên cửa sổ, miệng lẩm nhẩm gì đó.

Mặc Ngân vừa mở mắt ra thì nhìn thấy cảnh tượng này. Nhìn thấy sư tỷ tiều tụy quỳ bên cửa sổ cầu nguyện, lên tiếng hỏi: “Sư tỷ, tỷ đang làm gì vậy?”

“Đừng ồn, để ta cầu nguyện.” Tố Yên mất kiên nhẫn trả lời.

“Cầu nguyện cái gì?” Mặc Ngân hỏi tiếp.

“Hi vọng kiếp sau ta sẽ trở thành một siêu cấp đại mỹ nữ.” Tố Yên thành thật trả lời, lại nói tiếp: “Người gặp nguời thích, hoa gặp hoa nở, nữ nhân thấy tự ti, nam nhân thấy rút gân.” (Yu: =)) )

Mặc Ngân há hốc miệng, nói không nên lời. Tố Yên không thèm nhìn đến bộ dáng hóa đá cũa Mặc Ngân, tiếp tục cầu nguyện. Nàng đương nhiên không nghe được lời nói trong lòng của Mặc Ngân: Sư tỷ, người chính là nữ tử đẹp nhất trong lòng ta. (Yu: RẦM! *té ghế*)

“Cảm giác trong người thế nào rồi?” Tố Yên đứng dậy hỏi, nhìn thấy Mặc Ngân tinh thần đầy phấn chấn, cũng biết câu mình hỏi là vô nghĩa.

“Tốt lắm, từ trước đến nay chưa bao giờ được như vậy.” Mặc Ngân vui vẻ trả lời. Thật ra hắn rất sợ sư tỷ sẽ hỏi lý do vì đâu hắn lại trúng độc, nhưng sư tỷ cho đến giờ vẫn chưa từng hỏi qua.

“Vậy là tốt rồi, ngày mai ta tiếp tục trị liệu cho muội muội của trang chủ, trị xong chúng ta sẽ tiếp tục dấn bước vào giang hồ ~~~” Tố Yên lại bắt đầu ảo tưởng.

Hôm sau, Tố Yên mang theo hòm thuốc tiếp tục đến phòng của Thủy Hiệp Mai. Bắt đầu trị liệu trở lại, màu da Thủy Hiệp Mai rõ ràng đã tốt lên nhiều lắm. Nàng ta giờ có thể tự mình ngồi, nhưng vẫn không nói chuyện, chỉ thất thần nhìn ra cửa, ánh mắt vừa kỳ vọng vừa mang chút khiếp nhược. Tố Yên nhìn Thủy Hiệp Mai, nhịn không được, lên tiếng hỏi: “Thủy cô nương đang chờ ai sao?”

Thủy Hiệp Mai cả kinh, liên tục lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta mệt, Liễu cô nương, mời trở về.” Tố Yên không nói nữa, yên lặng thu thập vật dụng rồi quay gót rời đi.

Liên tục mấy ngày, Tố Yên vì Thủy Hiệp Mai chữa trị đồng thời cũng phát hiện nàng luôn hướng ra cửa nhìn xung quanh. Còn phát hiện mỗi lần Thủy Hiệp Phong đến Thủy Hiệp Mai sẽ rất cao hứng, nói rất nhiều. Nhưng hễ Thủy Hiệp Phong rời đi, Thủy Hiệp Mai lại trầm tư trở lại. Mỗi lần Tố Yên nhìn ánh mắt nóng bỏng của Thủy Hiệp Mai, đều cảm thấy rất quen thuộc. Đột nhiên có phản ứng, đây không phải là ánh mắt biến thái vương nhìn ta sao? Chẳng lẽ?! Trong lòng Tố Yên nỗi lên ý tưởng khiến người ta phải sợ hãi. Nha đầu kia, sẽ không đem lòng yêu chính ca ca ruột thịt của mình chứ?

Này! Này ~~ tại xã hội này chỉ sợ là ai nghe qua cũng rợn người, không thể chấp nhận. Vì lý do này, cho nên mới không muốn ta cứu sống ư? Không muốn tỉnh lại để phải đối diện với nổi thống khổ này ư? Muốn yêu nhưng lại không thể yêu, ngay cả khi người ấy ở cạnh mình cũng không có cách nào để chạm tới. Tố Yên lại nhớ đến một vấn đề. Họ hàng gần kết hôn thì đời sau sẽ dễ bị thành ngu ngốc có phải không?

Tố Yên trở lại phòng mình, Mặc Ngân một bên châm nước cho nàng. Tố Yên nhìn khuôn mặt hoàng mỹ của Mặc Ngân, thở dài nhìn ra cửa sổ, đột nhiên: “A!~~~” một tiếng, dọa Mặc Ngân thiếu chút nữa quăng luôn ấm trà. “Sư tỷ, tỷ làm gì vậy?” Tố Yên không trả lời, lại tiếp tục nhìn ra cửa sổ thở dài: “A~~ thế gian này, đau khổ nhất chính là chuyện yêu đơn phương, yêu một người mà người ấy lại không biết mình yêu họ.” Trái tim Mặc Ngân trong tích tắc nhảy lỗi một nhịp, si ngốc nhìn Tố Yên.

Sư tỷ vừa rồi nói cái gì? Yêu đơn phương? Là như thế sao? Hai tay Mặc Ngân run run, muốn chạm đến nhân nhi trước mặt. Là thật sao? Sư tỷ đối với ta có tình cảm này sao? Ta thì sao? Tình cảm của ta thì sao? Mặc Ngân chầm chậm bước đến.

Tố Yên đột nhiên chuyển giọng, nói: “Thủy cô nương kia thật đúng là đáng thương, yêu người đó, mà hắn lại không biết. Lại không thể nói ra. Ai ~~ mọi người đều nói nở hoa kết quả, nàng này thì có nụ hoa đã phải cảm tạ rồi.”

Mặc Ngân cả người cứng ngắc đứng im tại chổ. Thì ra, thì ra là sư tỷ nói đến người khác sao? Ta sao thế này? Thật đúng là buồn cười. Vì sao một chút định lực cũng không có, kỳ thật đã biết sư tỷ sẽ không nói những lời này với ta, ta thật ra là chờ mong cái gì?

Chậm rãi xoay người sang chỗ khác, Mặc Ngân nhẹ nhàng hướng ra cửa, không còn bóng dáng. Lưu lại trong phòng là Tố Yên đang há hốc miệng. Tiểu tử này làm gì chuồn nhanh như gió vậy? Vì sao lại không nói tiếng nào mà bỏ chạy?

Mặc Ngân ngân lẳng lặng ngồi trên nóc nhà, tâm tình thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh. Thi Mặc Ngân, ngươi thật ra chờ mong điều gì? Sẽ có ai chịu yêu thương loại người có ánh mắt bị nguyền rủa như ngươi chứ? Không nên tự đánh giá cao chính mình. Ngươi là cái gì chứ? Ngươi không là gì cả, không là bất cứ thứ gì cả …

Buổi chiều, Tố Yên lại lảo đảo đến phòng của Thủy Hiệp Mai. Vừa đến, Thủy Hiệp Mai theo phản xạ ngồi bật dậy, nhưng khi nhìn thấy là Tố Yên, lại thất vọng nằm xuống, xoay lưng về phía Tố Yên. Tố Yên buồn cười nhìn hành động trẻ con của Thủy Hiệp Mai, nhịn không được muốn trêu nàng một chút, xoay đầu ra sau gọi to: “Thủy trang chủ cũng đến sao?”

Quả nhiên, Thủy Hiệp Mai vừa nghe, nhanh chóng ngồi dậy, chờ đợi ra nhìn cửa. Sau một lúc lâu chỉ thấy mình Tố Yên đi vào, lúc này mới hiểu thì ra mình vừa bị trêu đùa. Tức giận hừ một tiếng, tiếp tục nằm xuống, không thèm để ý đến Tố Yên.

Tố Yên cũng không giận, chậm rãi ngồi bên giường, nhẹ nhàng nói: “Thủy cô nương, quê hương cũ của ta là nơi rất tốt đẹp.” Thủy Hiệp Mai vẫn một mực không để ý. Tố Yên tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Ở nơi đó, mọi người có thể tự do yêu thương nhau, tự do theo đuổi tình yêu của mình. Bởi vì, tình yêu, không phân biệt tuổi tác, giai cấp, quốc gia, thậm chí không phân biệt cả giới tính.”

Thủy Hiệp Mai chậm rãi xoay người, mở to hai mắt nhìn ánh mắt chân thành của Tố Yên, ngập ngừng nói: “Thật sự có nơi như vậy sao?” Tố Yên gật đầu. “Kia ~~ kia ~~” Thủy Hiệp Mai cắn cắn môi, câu tiếp theo nghẹn mà không nói ra được.

“Thật ra, tình yêu bản thân nó không có tội, cũng không là ai đúng ai sai. Sai là ở thời gian và địa điểm đúng không? Sai thời gian, sai địa điểm, ngươi gặp người ấy, cũng không có kết quả.” Tố Yên êm ái nói.

Thủy Hiệp Mai mắt sáng lên, nhìn Tố Yên không chớp mắt.

 



THTS – Chương 32

30 Th11

Chương 32

 

 

♥Edit: Sunflower2white


Nghê Ngạo cực kỳ chán ghét lợi dụng đặc quyền, hắn thật không ngờ có một ngày hắn lại lợi dụng đặc quyền để theo đuổi con gái. Điều này có nằm mơ hắn cũng không ngờ sẽ xảy ra. Nhưng nếu hắn không lợi dùng đặc quyền trong tay, đừng nói là theo đuổi Nghê Luyến Luyến, hắn sợ ngay cả mặt của cô cũng không thấy được. Vốn hắn còn muốn trì hoãn kéo dài thêm vài ngày mới hành động, nhưng mấy ngày nay Tử Uyển cứ làm ầm ĩ suốt ngày, làm cho hắn không thể không ra hạ sách này.

“Giáo sư, thực xin lỗi, em là Hội trưởng hội học sinh, có một số vấn đề quan trọng muốn tìm bạn học Nghê Luyến Luyến cùng thảo luận một chút, thật có lỗi, đã quấy rầy.”

“Nghê Luyến Luyến, cô ra ngoài đi.” Vừa thấy hội trưởng hội học sinh, giáo sư không chút nghi ngờ kêu nàng đi ra ngoài, sau đó tiếp tục giảng bài học.

Trên lớp học, sớm đã không hề yên lặng, nhìn thấy hai người bóng dáng thật xứng đôi cùng nhau rời đi mọi người đều bàn luận.

“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Luyến Luyến thật không ngờ hắn lại đến tìm nàng, nàng cùng hội học sinh chẳng phải không có quan hệ gì sao, chẳng lẽ lại là vì Nghê Tử Uyển. Nghĩ đến bọn họ, Luyến Luyến trong lòng nảy lên một chút cừu hận, vốn nàng còn muốn đi tìm bọn họ tính sổ, không ngờ hắn lại dám đến tìm tới cửa trước. Bây giờ, hắn muốn gọi người đến cường bạo cô, hay trực tiếp tìm người giết cô? Lòng Luyến Luyến tràn ngập ý hận. Người nhà họ Nghê, quả nhiên từng người từng người một đều đê tiện vô sỉ. (Yu: ko tính Luyến Luyến nhà ta, từ khi rời khỏi ngôi nhà đó, giữa LL và họ đã không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa)

“Chúng ta đã gặp qua vài lần, anh nghĩ em đối với anh chắc hẳn cũng không xạ lạ gì!” Nghê Ngạo đi thẳng vào vấn đề nói rõ mục đích đến, “Anh muốn theo đuổi em.”

Mặc dù Luyến Luyến lãnh đạm những cũng nhịn không được mà nhìn hắn.

“Anh là thật lòng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em, nhưng vì Hạo là bạn tốt của anh, anh không thể theo đuổi em, chỉ có thể đem tình yêu đối với em chôn sâu trong lòng. Nhưng mà tình cảm của anh dành cho em theo thời gian vẫn không giảm chút nào, ngược lại ngày càng tăng. Anh nhớ em đến phát điên. Hơn nữa em và Hạo đã lâu như vậy vẫn không có kết quả khiến anh thấy được hy vọng. Anh không muốn tiếp tục yên lặng chờ đợi, anh hạ quyết tâm cho dù có trở mặt với Hạo, anh cũng sẽ không buông em ra, Luyến Luyến, xin em chấp nhận anh có được không?” (Yu: chết đi tên mặt dày)

Yên lặng nghe hắn bày tỏ tấm chân tình, Luyến Luyến một lúc lâu sau vẫn không có phản ứng.

“Em không tin anh sao?” Nghê Ngạo nhẫn nại hỏi, “Em muốn anh phải chứng minh với em như thế nào?” Thật buồn nôn! Thành thật mà nói, chính hắn cũng không tin tưởng lắm, lời nói ghê tởm buồn nôn như vậy là từ hắn nói ra sao? Nghê Ngạo trong lòng tự thóa mạ mình mấy vạn lần. Nhưng trên mặt hắn vẫn là vẻ mặt chân thành.

Biểu tình trên mặt Luyến Luyến chẳng chút thay đổi, nhưng trong lòng cũng đã trăm chuyển ngàn quay. Gần đây, trong trường cólời đồn không phải cô chưa nghe qua, nhưng cô nghĩ tin đồn kia là vô căn cứ, không ngờ thì ra nó là sự thật. Hắn có mục đích gì? Cô đương nhiên sẽ không khờ dại đến mức tin tưởng vào những lời bày tỏ của hắn, cho rằng hắn thật sự yêu cô. Vậy vì cái gì mà hắn muốn tiếp cận nàng? Có điều không cần biết hắn có lập bẫy với mục đích gì, cứ nhảy xuống đã, bởi vì cô vừa mới nghĩ tới một kế hoạch kinh người để trả thù nhà họ Nghê. Khi mà anh em bọn họ thích đùa giỡn như vậy, thì cô cũng nên cùng bọn họ chơi đến cùng.

Ngọn lửa báo thù bao trùm lấy lý trí Luyến Luyến. Bọn họ dựa vào cái gì đối đãi với nàng như thế? Nghê Cẩm Tân vong ân phụ nghĩa đê tiện tiểu nhân kia, mười mấy năm trước cướp đi gia sản của ông ngoại, lừa gạt cảm tình của mẹ con nàng. Hôm nay, đứa con gái của hắn lại trăm phương nghìn kế hãm hại cô, một lòng một dạ cướp đoạt hạnh phúc của cô. Vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, quả thật là hổ phụ vô khuyển tử*! (Yu: hổ cha ko sinh chó con.)

Nghê Cẩm Tân, Nghê Ngạo, Nghê Liệt, bọn họ từng chút từng chút một trút thêm sự thống khổ lên trên người cô, không cho cô có chút cơ hội nào để thoát ra.

Thì ra, trước đó không lâu Luyến Luyến trong lúc vô tình nhìn thấy một quyển tạp chí, cũng vô tình nhìn thấy gương mặt rất quen thuộc, gương mặt mà nàng ngày đêm tưởng niệm, dằn vặt nhớ thương, gương mặt kia cho dù có hóa thành tro, nàng cũng sẽ không quên. Đó là một bài viết giới thiệu về xí nghiệp gia đình đời thứ hai, nàng đồng thời thấy được hầu như các gương mặt quen thuộc khác…, Nghê Ngạo, Nghê Liệt, Nghê Tử Uyển… , quả thật là oan gia ngõ hẹp, không phải sao?

Hận của cô, oán của cô cuối cùng cũng tìm được nơi phát tiết rồi. Cô muốn trả thù, dù sao cô chỉ có sinh mệnh đang thối rửa cùng tấm thân dơ bẩn này, cô đánh cuộc bằng sinh mệnh của cô đồng thời cũng muốn kéo theo bọn họ cùng xuống địa ngục.

“Được, tôi đồng ý làm bạn gái của anh.”

Điều này ngược lại làm Nghê Ngạo trợn mắt há hốc mồm.“Em nói cái gì? Anh nghe không rõ, em lặp lại lần nữa.” Hắn trong tình thế cấp bách nắm lấy tay nàng.

“Tôi nói tôi đồng ý làm bạn gái của anh.” Luyến Luyến chăm chú quan sát phản ứng của hắn, quả nhiên có quỷ kế. Thật ra là vì lý do gì làm cho hắn không tiếc tình bạn của mình mà theo đuổi một người hắn không thích? Chẳng lẽ lại là vì Nghê Tử Uyển, tốt, quả là anh em tình thâm, Luyến Luyến trong lòng thầm cười lạnh, cô vẫn giử giọng điềm tĩnh, hỏi hắn: “Thế nào, anh không muốn?”

“Không không không, đương nhiên không phải, anh cầu còn không được.” Nghê Ngạo bộ dáng vừa mừng vừa lo.

“Tốt lắm, ngày mai anh tới nhà tôi đón tôi đến trường.” Cô muốn cho toàn bộ thế giới mọi người đều biết cô đang cùng Nghê Ngạo kết giao, Nghê Cẩm Tân, khi hắn biết, mọi chuyện đã quá muộn .

“Được.”

Hắn gật đầu, nhìn thấy bóng dáng nàng dần dần đi xa, hắn mới lộ ra vẽ bất đắc dĩ cười khổ.