Chương 55: Dự đoán âm mưu
♥Edit: Mun
Một lát sau Duyên nhi đã đưa Noãn Ngữ tới, các nàng vào phòng, Tiểu Đức Tử lập tức hành lễ: “Tiểu Đức Tử bái kiến tiểu thư và Duyên nhi tiểu thư.” Hắn vô thức nhìn hai gò má Duyên nhi, thấy hơi hồng ngoài ý muốn.
Duyên nhi trừng mắt nhìn Tiểu Đức Tử, khiến Tiểu Đức Tử sợ tới rụt đầu, nhanh chóng cúi xuống, tính tình quận chúa tốt lắm, cũng không kiêu căng với hạ nhân, nhưng vừa rồi ánh mắt kia thật đáng sợ, ai, vẫn không nên thử quận chúa nữa, không e rằng quận chúa thẹn quá thành giận chém đầu mình….
Noãn Ngữ chỉ thờ ơ nhìn hai người đang lén giận dỗi một cái rồi nhìn về phía Liễu Khanh Mặc đã tỉnh dậy, tiếp đó nàng tới bên giường bắt mạch cho Liễu Khanh Mặc, Noãn Ngữ lãnh đạm nói: “Ngươi đã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Liễu Khanh Mặc thoáng nhìn Duyên nhi rồi nhìn về phía Noãn Ngữ, cảm kích nói: “Cám ơn! Nếu không có sự giúp đỡ của mọi người thì e rằng bây giờ ta đã là một óan quỷ trên đường tới suối vàng.”
Noãn Ngữ cười lạnh, thản nhiên nói: “Quốc sư nghĩ nhiều rồi, thật sự ngươi có thể sống sót chủ yếu là dựa vào ý chí nghị lực của mình, chúng ta chỉ giúp ngươi một chút thôi, quốc sư, người tới ám sát ngươi có hỏi địa điểm của lão quốc sư hay không?”
Liễu Khanh Mặc suy yếu gật đầu trả lời: “Đúng vậy, bọn họ muốn ta nói địa điểm lão quốc sư ẩn cư, nhưng ta không chịu nói, bọn họ liền muốn giết ta, nhưng ta vẫn cảm thấy kỳ lạ……..” Nói xong một câu hắn phải dừng lại tạm nghỉ, vì thời gian nói chuyện càng dài miệng vết thương trên người hắn càng đau.
Noãn Ngữ gật đầu, từ từ nói ra nghi hoặc của Liễu Khanh Mặc, “Ngươi biết thứ hắn muốn là nơi lão quốc sư ẩn cư, vậy tại sao lại muốn giết ngươi, giết ngươi chỉ sợ trên đời này không còn ai biết nơi lão quốc sư, vậy thì có lợi gì cho hắn?” Chính nàng cũng thấy kỳ quái, một người mưu mô tất nhiên phải giết tất cả mọi người biết sự thật mới an tâm, không thể nào giữ lại tai họa ngầm trên đời.
Liễu Khanh Mặc cố sức gật đầu, nghi hoặc nói: “Còn nữa, ta cảm giác những người đó cũng không muốn giết ta, tuy lúc đó ta đã ngã xuống đất, ý thức mơ hồi nhưng lại cảm thấy dường như sát thủ đang do dự, rõ ràng bọn họ có cơ hội giết ta lại dừng tay.”
Noãn Ngữ đột nhiên nói: “Duyên nhi, tỷ còn nhớ hôm nay Hiên Viên Huy nói gì với chúng ta không? Việc chúng ta muốn làm sẽ bị người khác lợi dụng ngược lại, hiện giờ muội đã hiểu ý nghĩa câu đó.”
Duyên nhi nhíu mày, đột nhiên nàng nghĩ ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Hiên Viên Huy nhắc chúng ta cẩn thận bị phản kế hoạch, ý của hắn chính là có người muốn lợi dụng chúng ta tìm lão quốc sư, vì thế nên bọn họ không bắt quốc sư mà lại kéo dài thời gian như thế?”
Noãn Ngữ cười nhạt: “Bởi tính quốc sư chắc chắn sẽ không nói, nên bọn họ cố tình đuổi giết quốc sư, để chúng ta cứu hắn, như vậy chúng ta sẽ biết nơi lão quốc sư ẩn cư, mà bọn họ có thể giết lão quốc sư trước để diệt trừ hậu họa.”
Liễu Khanh Mặc cười nhạt: “Xem ra chúng đã coi thường tầm nhìn của công chúa, nhưng cách làm này cũng tàn nhẫn,nếu không phải quận chúa tới kịp lúc, e là ta đã chết, làm sao tiếp tục kế hoạch của bọn họ nữa!”
Mặt Duyên nhi chợt đỏ lựng lên như quả táo, Tiểu Đức Tử liếc nhìn mặt Duyên nhi, cực lực nén cười, Duyên nhi trừng mắt nhìn Tiểu Đức Tử, sau đó đứng bên người Noãn Ngữ, cúi đầu, lén xoắn ống tay áo.
Liễu Khanh Mặc cười nhẹ, Noãn Ngữ nhìn tất cả mọi việc, nàng thản nhiên nói: “Không nghĩ quốc sư lại là người có ơn tất báo, vậy Duyên nhi cũng không cứu lầm người, Duyên nhi, hiện tại sự an toàn của quốc sư vô cùng quan trọng, việc này giao cho tỷ, tin rằng tỷ sẽ bảo vệ hắn an toàn.”
Duyên nhi xoắn ống tay áo, cắn môi gật gật đầu, nhưng mặt trở nên càng hồng, đầu cũng cúi thấp, hận không thể chui xuống đất….
Noãn Ngữ nhẹ nhàng cười, nàng chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ này của Duyên nhi, đáng yêu muốn chết, ai, có khi nào nàng có cảm giác với Liễu Khanh Mặc, vậy cũng tốt, dù sao Duyên nhi cũng không còn nhỏ, Liễu Khanh Mặc cũng là nam nhân tốt, tin rằng sẽ không để Duyên nhi chịu uất ức.
Liễu Khanh Mặc vẫn cười, vẻ mặt bình tĩnh dời mắt đi, khiến lòng Duyên nhi thoáng hồi hộp, sắc mặt cũng trở nên có chút không đẹp mắt, nàng vẫn cúi đầu nhưng không ngượng ngùng như vừa rồi.
Thay đổi của Duyên nhi tuy không lớn nhưng Noãn Ngữ vẫn nhận ra rõ ràng, nàng định nói sang chuyện khác, nghi hoặc hỏi: “Có điều ta không hiểu, buổi sáng ta vừa gặp quốc sư thì buổi chiều quốc sư bị ám sát, cho dù là người trong cung cũng không thể truyền tin nhanh như thế, ta nghi ngờ rằng thị vệ bên ngoài ngự thư phòng hôm nay có gian tế.”
Liễu Khanh Mặc suy nghĩ, đồng ý gật gật đầu: “Công chúa nói có lý, nếu như thế chúng ta nhất định phải bắt được gian tế kia, tên đó ẩn náu trong đám thị vệ bên ngoài ngự thư phòng là vô cùng nguy hiểm, có thể làm hại Hoàng Thượng.”
Noãn Ngữ gật đầu, bình tĩnh nói: “Quốc sư yên tâm, chuyện này ta sẽ tự có cách, ngươi chỉ cần bồi dưỡng cơ thể thật tốt là được.”
Liễu Khanh Mặc không tin nhìn Noãn Ngữ, ngờ vực hỏi: “Chẳng lẽ công chúa không hỏi ta nơi sư phụ ẩn cư sao?” Không phải nàng muốn biết tin tức của sư phụ sao? Tại sao bây giờ không nhắc tới, giống như không để ý chút nào.
Noãn Ngữ cười nhạt, thờ ơ nói: “Quốc sư không nên gấp gáp, hiện giờ thân thể ngươi chưa bình phục, vẫn nên ở nơi này dưỡng thương cho tốt, chúng ta không thể bảo vệ quốc sư, cũng chưa có cách đối phó, ta không muốn ngươi lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, cũng không hy vọng hai đời trung thần của Thương Long quốc đều chết vì kẻ gian tà.”
Liễu Khanh Mặc chợt sửng sốt, không nghĩ rằng Noãn Ngữ lại từ chối như thế, quả nhiên hắn không nhìn lầm nàng, công chúa này quả nhiên là người biết tính trước tính sau, có khả năng làm vua, nếu không phải nữ tử, hắn nguyện ý trợ giúp nàng….
Duyên nhi nhìn hai người nói chuyện với nhau, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ lạ, loại cảm giác này không tốt, khiến lòng nàng khó chịu, không thoải mái, nàng chán ghét loại cảm giác này nhưng không thể nào gạt nó ra…..
Dường như Noãn Ngữ cảm giác được điều gì đó, nàng đang muốn nói với Duyên nhi thì Yến nhi bưng một chén thuốc tới nói: “Tiểu thư, thuốc người dặn dò nô tì đã làm xong.”
“Được, quốc sư cũng đã đói, Yến nhi, ngươi giúp quốc sư dùng.” Noãn Ngữ nói với Yến nhi xong quay sang nói với Duyên nhi: “Duyên nhi, tỷ theo muội ra ngoài, muội có việc muốn nói với tỷ.”
Hai người đi khỏi phòng một đoạn, Noãn Ngữ dừng lại, nghiêm túc nhìn Duyên nhi, nghi hoặc trong mắt khiến Duyên nhi chột dạ né tránh ánh mắt nàng, đem tầm nhìn chuyển qua hướng khác, nàng nghi hoặc hỏi: “Noãn nhi, muội nhìn tỷ như thế làm gì?”
Noãn Ngữ vẫn nhìn thẳng Duyên nhi, dịu dàng hỏi: “Duyên nhi, tỷ có tình cảm với Liễu Khanh Mặc à?” Duyên nhi này, cảm xúc như thế nào đều hiện lên mặt, người khác vừa thấy đã nhìn ra, thật là ngây thơ quá!
Duyên nhi vội vàng phủ nhận: “Không có! Noãn nhi, sao tỷ có thể có tình cảm với hắn, muội nghĩ quá nhiều rồi, hơn nữa tỷ mới thấy hắn có hai lần, lần đầu thấy hắn rất đáng ghét, lần thứ hai thì người hắn đầy máu, tại sao ta lại thích hắn chứ?”
Noãn Ngữ mỉm cười nhìn Duyên nhi, cầm tay nàng nhẹ nhàng nói: “Duyên nhi, không cần phủ nhận tình cảm của mình, không người nào có thể gạt chữ tình sang một bên, hơn nữa thích Liễu Khanh Mặc cũng không phải chuyện gì xấu hổ, điều đó nói lên Duyên nhi nhà chúng ta có đôi mắt tinh tường.”
Duyên nhi nhíu mày, nghĩ nghĩ, chỉ nói: “Noãn nhi, tỷ cũng không biết, quả thật tỷ có chút khâm phục hắn, từ trước tới giờ chưa bao giờ tỷ thấy nam nhân nào kiên cường như hắn, hơn nữa ánh mắt hắn rất đẹp, giống như muội, có thể nhìn thấu lòng người, lúc hắn nhìn tỷ, tỷ đều muốn lẩn tránh.”
Noãn Ngữ chăm chú nhìn Duyên nhi, khẽ cười nói: “Tỷ biết không? Vừa rồi tỷ ghen tị, Duyên nhi, tỷ nên nhìn nhận rõ tình cảm của mình, thích là thích, không nên trốn tránh, hơn nữa cảm giác của tỷ thẳng thắn như thế, ở bên cạnh tỷ muội cũng cảm nhận được.”
Duyên nhi nghi hoặc nhìn Noãn Ngữ, nhíu nhíu mày, ghen tị, vừa rồi quả thật nàng có cảm giác kỳ lạ trong lòng, đây là ghen tị sao? Nàng áy náy nhìn Noãn Ngữ, lo lắng nói: “Noãn nhi, làm sao bây giờ? Vừa rồi tỷ thấy không vui, nhìn hai người nói chuyện tốt như thế, tỷ sẽ không thoải mái, Noãn nhi, tỷ không cố ý……….”
Noãn Ngữ vỗ vỗ tay Duyên nhi, mỉm cười nói: “Muội hiểu, Duyên nhi, ghen tị cũng là điều bình thường, nhưng không nên quá đáng, phải thả lỏng tâm tình, muội cùng Liễu Khanh Mặc là quan hệ quân thần, không còn gì khác, cho nên nếu tỷ thích thì nên cố gắng, nếu có điều gì cứ nói cho muội biết, đừng quên rằng tỷ muội chúng ta bên nhau từ nhỏ tới lớn, được không?”
Duyên nhi gật gật đầu, cảm động nhìn Noãn Ngữ nói: “Noãn nhi, cám ơn muội. Tuy bây giờ tỷ không biết có phải mình thích hắn hay không, nhưng tỷ cam đoan sẽ thả lỏng tâm tình, ghen tị mệt chết đi được.”
Noãn Ngữ yên tâm gật đầu, khẽ cười nói: “Được rồi, quay về đi, an toàn của hắn giao cho tỷ, muội muốn tới ngự thư phòng.”
Duyên nhi gật đầu, mỉm cười nhìn Noãn Ngữ rời đi, nói chuyện với Noãn Ngữ xong liền cảm thấy thoải mái hơn, Noãn nhi vẫn là tốt nhất, nàng tung tung tăng tăng về phòng khách, ‘bảo vệ’ Liễu Khanh Mặc, nhưng cả ngày mặt luôn hồng, khiến Yến nhi cùng Tiểu Đức Tử cười không ngừng……..