YAHTC – Chương 01

22 Th1

Chương 01

 


♥Edit: thaomilk


Nửa đêm, bóng tối bao trùm hành lang cô nhi viện Thiên Ân .

Một chiếc bóng nhỏ nhắn như chú mèo nhẹ nhàng đi giữa hành lang. Bước vào căn phòng hẻo lánh, bên trong phát ra tiếng khóc nho nhỏ.

“Hành Kiện … Hành Kiện …” Cô bé cố ý nhẹ giọng gọi vào trong “Hành Kiện …”

Tiếng khóc chợt ngưng lại. Không lâu sau có tiếng mắng của một cậu bé vang lên: “Tránh ra…”

“Hành Kiện , em đến rồi , anh đừng sợ …”

Ngao Thiên Ân nhìn bóng cây lay động hắt lên tường, tim đập mạnh liên hồi. Dù cho bản thân đang rất sợ hãi nhưng cô bé biết Hành Kiện sợ tối, không thể bỏ cậu lại một mình.

Trong phòng, Hành Kiện ngồi cạnh cửa, cuộn mình lại, chà mạnh tay áo lên mặt để lau khô nước mắt, phủ nhận sự yếu đuối của bản thân “Ai sợ chứ … Tránh ra…”

Mấy tháng trước, hai mẹ con cậu vẫn nương tựa nhau mà sống, nhưng vì không chịu nổi nợ nần vây đuổi mà mẹ cậu đã thắt cổ tự vẫn. Ba ngày sau, khi cảnh sát phá cửa xông vào nhà, ai nấy đều bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.

Cậu bé ngồi yên lặng trên giường, nhìn chằm chằm vào thi thể đang treo cổ của mẹ, mặt ngơ ngẩn, hẳn là bị dọa đến mất hồn.

Sau đó, cậu được đưa đến cô nhi viện Thiên Ân, dù cho mọi người có làm gì cậu luôn yên lặng ngồi một góc, lạnh lùng quan sát mọi chuyện. Không ai biết đêm nào cậu cũng bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, khóc thầm trong chăn.

Chỉ có Thiên Ân , chỉ có cô nhìn ra nội tâm yếu ớt của cậu.

Mỗi khi Hành Kiện ngồi một mình một chỗ, thì Thiên Ân nhất định sẽ lấy đồ chơi đến trước mặt cậu, muốn cậu chơi cùng mình, hoặc chỉ lặng lặng ngồi cạnh cậu. Hành Kiện luôn không thích Thiên Ân đến gần. Thật ra, trong đám bạn học, chỉ có cô là chủ động lại gần cậu nhưng cậu luôn trừng mắt liếc cô hoặc đẩy cô bé ra. Nhưng cô vẫn không lùi bước, cậu đi đâu cô liền theo đó.

Tối qua, lúc đi ngủ, Thiên Ân cũng dán sát bên cậu, không chịu đi. “Em muốn ngủ cạnh anh, như vậy anh sẽ không khóc …”

Chuyện cậu khóc vào ban đêm bị người khác biết được, Hàn Kiện tức giận, đá Thiên Ân một phát rớt xuống giường. Trán cô bé bị va vào mép giường, máu chảy ròng ròng, một bạn nhỏ thấy vậy liền chạy đi báo với nữ tu sĩ.

Thiên Ân được đưa vào bệnh viện, Hành Kiện bị phạt nhốt trong phòng tối một đêm.

“Em muốn ở với anh, như vậy anh mới không mơ thấy ma quỷ …” Trán thiện Ân phải dán băng gạc, cô cúi xuống sàn nhà, cố gắng nhìn Hành Kiện qua khe hở dưới ván cửa.

“Tránh ra mau…” Cậu bé quát.

“Không  …” Thiên Ân chưa từ bỏ ý định .

“Tránh ra.”

“Không  …”

Trong đêm tối yên tĩnh, cuộc đối thoại cứ như thế mà lập lại vài lần. Đến tận sáng hôm sau, nữ tu sĩ Terry đến mở cửa cho Hành Kiện mới phát hiện Thiên Ân đang ngủ tựa người vào cánh cửa, sốt cao.

Thiếu chút nữa đã thành viêm phổi nên Thiên Ân phải nằm trên giường vài ngày, Hành Kiện luôn bên cạnh cô, thế nào cũng không chịu rời đi.

Năm đó Hành Kiện tám tuổi, Thiên Ân năm tuổi.

——————————————

Hằng năm , cô nhi viện Thiên Ân được các công ty , xí nghiệp tài trợ . Cứ theo định kì ,  phu nhân của các xí nghiệp đó lại đến thăm cô nhi trong viện , đó là thời gian được mong đợi nhất.

Những chiếc xe hơi sang trọng chạy vào cô nhi viện Thiên Ân ở núi Tân Trúc. Viện trưởng Terry dẫn các bạn nhỏ ra đón, sau đó tất cả ngoan ngoãn đứng xếp thành hàng, chờ các phu nhận đến phát quà tặng. Ngoại trừ Hành Kiện và Thiên Ân.

Hành Kiện từ đầu đã không muốn nhận đồ bố thí. Tuy Thiên Ân rất muốn nhận quà nhưng vì Hành Kiện không nhận nên cô cũng không nhận theo.

Khi thấy cả hai đứng lặng lẽ một bên, Lộ phu nhân, người thường xuyên đến đây, đã mang hai túi quà đến trước mặt cả hai.

“Hành Kiện, Thiên Ân, đây là quà cô chuẩn bị riêng cho hai cháu, mở ra xem đi.”

Nụ cười thân thiện của Lộ phu nhân luôn làm tất cả mọi người trong viện yêu quý. Thiên Ân cười với bà, sau đó ngượng ngùng nhận lấy món quà, Hành Kiện lại thẳng thừng né tránh.

Thiên Ân do dự nhìn cậu bé, cuối cùng trả lại quà cho Lộ phu nhân rồi đuổi theo Hành Kiện.

Lộ phu nhân vẫn luôn cảm thấy hai đứa trẻ này thật đặc biệt, lòng tự trọng cao hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, nhất là cậu bé kia. Vẻ mặt lạnh lùng, luôn thờ ơ với tất cả. Mà gương mặt thanh tú của cô bé kia lại tạo cảm giác rất thân thiết, luôn mỉm cười thẹn thùng. Cả hai hợp lại tạo thành một thế giới riêng không ai có thể xen vào.

Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé nhắm mắt nhắm mũi chạy đi, lòng Lộ phu nhân dâng lên nỗi chua xót và quan tâm.

Sau này, chỉ cần thấy Lộ phu nhân và mọi người đến, Hành Kiện tuyệt đối không lại gần, chỉ tránh một bên nhìn trộm.

Thiên Ân đương nhiên luôn theo cậu, nhưng cô bé không hiểu vì sao Hành Kiện thà nhìn lén Lộ phu nhân chứ không chịu nhận quà bà tặng.

Một ngày nọ , Lộ phu nhân và những người khác lại đến. Vẫn như trước, Hành Kiện và Thiên Ân lại tránh một bên. Nhưng lần này, trên gương mặt Hành Kiện không còn vẻ lạnh nhạt như mọi khi, ánh mắt cậu như bị vật gì đó hấp dẫn trở nên sáng long lanh.

Đó là sự xuất hiện của một cô bé bên cạnh Lộ phu nhân. Đây cũng là lần đầu tiên Hành Kiện nhìn thấy Lộ Thiên Ái.

Thiên Ái mặc chiếc váy màu hồng phấn, đứng cạnh mẹ, nheo mắt nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh.

Rất nhiều bạn nhỏ tò mò vây quanh Thiên Ái. Lộ phu nhân khuyến khích Thiên Ái chơi đùa cùng các bạn nhỏ, nhưng cô bé chỉ lắc đầu, nắm chặt góc áo mẹ.

Trên người hai mẹ con họ tỏa ra thứ ánh sáng hạnh phúc chói lọi, như thứ được gọi là hạnh phúc gia đình trong truyện cổ tích, khiến cho Hành Kiện nhìn không rời mắt.

Lúc này, Thiên Ái dường như đang cáu kỉnh, Lộ phu nhân kiên nhẫn dỗ cô, âu yếm hôn nhẹ lên má, lên trán cô. Cô bé thì làm nũng trong lòng mẹ.

Bất giác, Hành Kiện lộ ra vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ, trong đó có cả một chút ghen tị.

Loại ánh mắt đó không chỉ có mình cậu, Thiên Ân cũng thế. Cô bé hi vọng mình là công chúa nhỏ được mẹ yêu thương , cũng mơ ước có được chiếc váy hồng phấn xinh đẹp của Thiên Ái.

Tiếp đó, không biết Lộ phu nhân đã nói gì với Thiên Ái, chỉ thấy cô bé bĩu môi lắc đầu. Lộ phu nhân xoa đầu con gái, chỉ tay về hướng Hành Kiện và Thiên Ân, nói thầm bên tai cô bé.

Không cam lòng, cầm món quà của mẹ trên tay, Thiên Ái dậm chân đi về phía Hành Kiện và Thiên Ân.

“Cầm lấy! Mẹ cho nè.” Thiên Ái đưa thứ gì đó cho hai người, không kiên nhẫn nói: “Cầm lấy mau, mõi hết cả tay.”

Thiên Ân nghĩ Hành Kiện sẽ không chịu lấy nên không đưa tay. Không ngờ vài giây sau, cậu lại đưa tay nhận quà.

Thiên Ân kinh ngạc nhìn cậu , cũng nhanh tay nhận quà.

Sứ mệnh đã hoàn thành, Thiên Ái lập tức xoay người bỏ đi, miệng còn than thở: “Còn muốn ngươi ta đem lại cho, đáng ghét.”

Hành Kiện ôm quà vào lòng, mắt dõi theo Thiên Ái, không rời một giây.

Lần đầu tiên, Thiên Ân phát hiện cậu có hứng thú với người khác.

Năm đó , Hành Kiện mười tuổi , Thiên Ân và Thiên Ái bảy tuổi .

————————————————————-

Nhân dịp cô nhi viện thành lập được hai mươi năm, viện trượng tổ chức lễ kỉ niệm, các nhà tài trợ đều được mời đến, cũng là để nhận bằng cảm ơn khen ngợi.

Tại bữa tiệc trà xã giao trong lễ kỉ niệm, tất cả các nữ tu sĩ cùng cô nhi trong viện đều tự tay làm một ít điểm tâm chiêu đãi khách quý. Hành Kiện phụ trách mang nước uống cho khách .

Lúc này, cậu đã trở thành một đứa trẻ trưởng thành, dáng người cao to đứng trong phòng tiếp khách, có vẻ tài trí hơn người. Đôi mắt đen tinh tường thỉnh thoảng nhìn xung quanh, đôi môi miễn cưỡng cong lên. Viện trưởng đặc biệt giao trọng trách này nên cậu không thể không làm.

Cuối cùng, hình bóng mà cậu mong đơi bấy lâu cũng xuất hiện. Lúc này, cậu mới chính thức nở nụ cười.

“Hành Kiện! Chà! Cao vậy sao! Đẹp trai thế này sao ……..” Lộ phu nhân có vẻ thật cao hứng.

Hành Kiện cười ngượng nhìn bà: “Hoan nghênh cô! Cô có muốn uống chút gì không?”

Không biết vì sao mà Lộ phu nhân đã lâu không đến, cuối cùng cũng nhìn thấy bà, thái độ của Hành Kiện so với lúc trước cũng cởi mở hơn.

Lúc này, đột nhiên có một bóng người đi đến trước mặt hai người, khủy tay đụng phải chiếc khay trên tay Hành Kiện, làm thức uống đều đổ cả xuống đất.

“Trời ơi! Bộ quần áo mới của tôi ……” Một cô gái trẻ bỗng thét lên, nước đổ ướt một phần trên người cô. “Quần áo mới của người ta đều bị bẩn hết rồi! Đều là tại anh ……” Cô ta giận dữ trừng mắt sang Hành Kiện, sau đó chuyển sang nhìn Lộ phu nhân khóc lóc kể lể: “Mẹ, mẹ nhìn đi! Con đã nói trước là không muốn đến đây , mẹ lại cứ bắt con đến….”

Lộ phu nhân vội vàng lau giúp con gái: “Cưng à, không có gì đâu, mẹ giúp con lau là được mà …..”

Cô ấy là Thiên Ái? Trái tim Hành Kiện đập nhanh hơn, ngây ngốc đứng nhìn Thiên Ái đang nổi giận đùng đùng, chẳng để ý đến bản thân mình cũng bị ướt không ít.

Hành Kiện, anh có sao không? Quần áo anh bị ướt hết cả rồi….” Thiên Ân chỉ biết Hành Kiện làm đổ khay nước, chạy nhanh tới giúp đỡ. Khi cô nhìn thấy Thiên Ái, cả người cũng ngây dại.

Thiên Ái càng ngày càng trở nên hấp dẫn, gương mặt cân đối hoàn mỹ như búp bê được thượng đế tỉ mỉ chế tạo ra, dáng người cao ráo như những cô gái xinh đẹp thường xuyên xuất hiện trên TV, bộ quần áo màu hồng phấn càng tăng thêm nét thanh xuân tươi trẻ, khiến cho người nhìn không thể không bị cô mê hoặc.

Bất giác, Thiên Ân nhìn lại chính mình. Bộ đồng phục thể thao của cô nhi viện đã quá nhỏ rồi, khiến cho ngực cô gần như không thể che giấu hết, thật không được tự nhiên. Hành Kiện thường trêu cô là giấu hai cái bánh bao trước ngực, có khi lại nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, hại tim cô đập thật nhanh.

Lúc Thiên Ân đang ngẩn người nhìn Thiên Ái , phản ứng của Hành Kiện lại làm cho cô cảm thấy ngoài ý muốn .

Thực xin lỗi! Lộ tiểu thư, tôi giúp cô lau khô nhé ……” Hành Kiện kéo tạp dề đến giúp Thiên Ái chà lau , nhưng lại bị cô khiển trách .

Không được đụng vào tôi! Bị anh lau lại càng bẩn hơn ……” Thiên Ái chán ghét nhìn bộ dạng chật vật của cậu, sau đó quay sang phía mẹ. “Mẹ, mình về nhà thôi ! Ở đây thêm một phút nào nữa chắc con sẽ điên lên mất ……” Nói xong hướng Lộ phu nhân như kiểu sắp bỏ đi .

Lộ phu nhân tỏ vẻ xin lỗi nhìn Hành Kiện, không còn cách nào khác là để con gái kéo ra ngoài .

Hành Kiện buồn bã nhìn hai người rời đi , không nói một câu . Cậu vì sự ngốc nghếch của chính mình mà cảm thấy ảo não, hơn nữa lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật ti tiện.

Thiên Ái tựa như một ngôi sao chói mắt ở trên cao, không phải dùng hai bàn tay trắng của một cô nhi như cậu mà có thể chạm tới, chẳng trách ánh mắt của cô khi nhìn cậu đầy sự khinh thường.

Cậu không trách cô, nhưng, đến một ngày nào đó, cậu sẽ trở thành hoàng tử xứng đôi với công chúa, tự tay hái xuống ngôi sao xinh đẹp này.

Hành Kiện âm thầm thề, trong lòng bỗng hiện ra một nguồn động lực mà trước nay chưa từng có .

Hành Kiện, anh có sao không? ” Thiên Ân nhìn biểu hiện liên tục thay đổi của cậu, lo lắng hỏi .

Bị Thiên Ái nhục mạ như thế, trong lòng Hành Kiện nhất định rất khó chịu. Cô nhìn ra được Hành Kiện có ý với Thiên Ái, nếu không đã không bảo quản thật kỹ món quà mà  chính tay Thiên Ái đưa cho trước đây, ngay cả vỏ hộp cũng không vứt đi.

Lúc này, không hiểu sao Thiên Ân lại cảm thấy ghen tị, sợ Hành Kiện không hề thuộc về một mình cô nữa. Nghĩ đến khả năng này , hốc mắt của cô lập tức hồng hồng .

Làm gì thế! Tự dưng khi không lại khóc làm gì? Nhanh đi thu dọn đi!

Hành Kiện biết Thiên Ân đang vì chuyện Thiên Ái mắng cậu mà cảm thấy khổ sở, thô lỗ day day tóc cô, xem như trấn an .

Gió xuân thổi man mác ý tình, gợi cho thiếu niên một chủ tâm, cũng làm gợn sóng trong tâm hồn một thiếu nữ.

Năm đó, Hành Kiện mười sáu tuổi, Thiên Ân và Thiên Ái mười ba tuổi .

—————————————————————-

Anh không đi được không? …… Anh đi rồi em biết phải làm sao?

Trong phòng chờ xe , Thiên Ân khóc sưng cả hai mắt nhưng cũng không làm thay đổi được quyết định của Hành Kiện .

Anh có thể ở trong viện đến khi mười tám tuổi, vì sao phải đi lúc này? ” Thiên Ân hỏi đi hỏi lại vấn đề này đã một tháng nay .

Lễ kỉ niệm vừa qua đi được vài ngày, Hành Kiện bỗng nhiên đưa ra đề nghị rời khỏi cô nhi viện , lựa chọn lên Đài Bắc vừa học trung học vừa đi làm thêm.

Thiên Ân rất bất ngờ . Trước đây chưa từng nghe qua cậu nói muốn đi Đài Bắc, hơn nữa lại muốn đi sớm như vậy …… Cô vẫn luôn nghĩ cậu vĩnh viễn sẽ không rời xa cô.

Không phải tôi đã nói, tôi muốn đến Đài Bắc một lần sao , trưởng thành rồi , tôi không nghĩ sẽ ở mãi cái nơi bé tí này.” Hành Kiện vươn cổ quan sát , sợ bỏ lỡ chuyến xe .

Phải xa nơi mình đã sinh sống tám năm , tuy biết rằng nơi này không phải là nhà của cậu, nhưng trong lòng vẫn có phần không nỡ , hơn nữa cũng không yên lòng về Thiên Ân .

Cậu cố gắng không chú ý đến hai hàng nước mắt đã ướt nhòa của cô, sợ khi nhìn thấy sẽ không đi được …… Hơn nữa , cậu rất muốn ôm cô , muốn hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô, dùng hai tay xoa bóp bộ ngực cô. (Yu: zì sao nam nhân trong nhà mình đều là sắc lang >”<)

Từ khi ý thức được ngực của Thiên Ân phát triển, cậu bắt đầu có cảm giác xúc động. Nghĩ đến đó, cả người Hành Kiện lại thấy không được tự nhiên , ho mạnh một tiếng để dời đi sự chú ý.

Nhưng ……” Thiên Ân thật không muốn cậu đi .

Đừng lo lắng , Ma ma đã giúp tôi liên lạc với bạn của bà, đợi tôi sắp xếp ổn thỏa, sau khi em tốt nghiệp có thể đến tìm tôi …… “

Tất cả cô nhi trong viện đều gọi nữ tu sĩ Terry là Ma ma , ở Đài Bắc bà có người quen có thể giúp đỡ các cô nhi trong viện, giúp bọn họ tìm trường học, tìm nơi làm việc.

Những lời này Thiên Ân đều nghe không lọt tai, cô chỉ muốn biết vì sao Hành Kiện lại vội vã lên Đài Bắc.

Em biết lý do anh muốn đi Đài Bắc , bởi vì …… Bởi vì người con gái anh thích đang ở đó, đúng hay? ” Cô chua xót nói ra kết luận mà mình đã nghĩ đến mấy hôm nay .

Cô đã vụng trộm kiểm tra hành lý của Hành Kiện, món quà mà Lộ Thiên Ái đưa được cậu giấu dưới nhiều lớp quần áo, mà nhà của cô ấy lại ở tại Đài Bắc.

Em đừng đoán mò, không liên quan đến chuyện của cô ấy.” Hành Kiện cãi lại , nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã nhanh chóng phản bội cậu . “Xe khách tới rồi, em về đi ……”

Không! Em muốn nhìn anh lên xe…… Nhớ viết thư cho em! Mỗi ngày đều phải viết …… ” Thiên Ân gấp gáp đến độ nước mắt lại rơi xuống .

Hành Kiện cũng cảm giác hốc mắt cay cay, không kiên nhẫn nhanh chóng che dấu . ” Đừng khóc! Tôi ghét nhất nhìn thấy em khóc, khó coi chết đi được …… Được rồi! Tôi phải lên xe rồi …… “

Xe khách dừng lại, Hành Kiện không quay đầu lại, lên xe luôn .

Thiên Ân dùng tay áo lau nước mắt , không ngừng dặn dò ở phía sau cậu, “Nhớ viết thư cho em  …… Nhớ viết thư nhé …… “

Xe chạy rồi , nhưng giọng nói của Thiên Ân vẫn còn vang vọng trong không gian yên tĩnh , cũng chẳng ai biết Hành Kiện có nghe được hay không .


42 bình luận to “YAHTC – Chương 01”

  1. Ngọc Long Nữ 22/01/2011 lúc 13:10 #

    Tem

  2. Ngọc Long Nữ 22/01/2011 lúc 13:10 #

    Thanks tỷ 🙂

  3. LyNguyen 22/01/2011 lúc 13:20 #

    Thanks bạn nha. Lại thêm một anh bt hè ^^

  4. milk92 22/01/2011 lúc 13:20 #

    Mở hàng 😀

  5. xMyDux 22/01/2011 lúc 13:25 #

    sao cảm thấy nam chính này có phần hèn hạ, lúc nào cũng tỏ ra khinh thường người khác nhưng lại cun cút theo đuôi 1 con nhãi ranh chảnh chọe khi người, nhưng đồng thời vẫn không muốn bỏ qua cô nhỏ ngốc nghếch luôn lẽo đẽo theo mình. Mê con gái chỉ vì sắc đẹp bề ngoài, ta khinh.

  6. that_la_nhat 22/01/2011 lúc 13:25 #

    thanks ss!

  7. lolita 22/01/2011 lúc 14:00 #

    thank nang tr hay nha

  8. Cô Phong 22/01/2011 lúc 14:28 #

    Ta nói anh này ko những BT mà còn… kì kì
    Hức… ta tả ko được
    Ủng hộ truyện mới *tung hoa, vẫy cờ, bắn pháo*
    Bùm bùm chíu…

  9. minhanh_09 22/01/2011 lúc 14:34 #

    thanks

  10. samstyle91 22/01/2011 lúc 15:10 #

    thks nàng

  11. sên 22/01/2011 lúc 15:45 #

    thanks bé yu nhiều nhiều. Cho chị xin bản covert với nhé!
    mail : diphucin@gmail.com, cám ơn lần nữa, hihi

  12. carmilla 22/01/2011 lúc 16:04 #

    Thanks t/g
    Oh ta ghét con nhỏ Thiên Ái dã man.*ta cắn cắn nó*
    Còn nam chính nữa chứ…sao lại phải lòng con nhỏ chết bầm này huh trời
    tội nghiệp thiên ân…cảm động trước tình cảm của nàng ấy thật

  13. Yuujin 22/01/2011 lúc 16:50 #

    Trùi, anh ấy mới bi lớn mà đã có suy nghĩ đó rùi? Tội nghiệp Thiên Ân wá, thấy thế này chắc là T Ân sẽ bị ngược nhiều lắm đây. Thiên Ái thì wá đỏng đảnh, kiêu kì, có vẻ ác đây… hix hix… chờ nàng nhé, thanks nàng nhiều

  14. opal 22/01/2011 lúc 16:54 #

    bạn ơi, bạn cũng cho tớ bản convert đc ko, đọc thấy hay ghê, thanks bạn nha. opal_0210@yahoo.com.vn

  15. trang 22/01/2011 lúc 17:06 #

    thanks ban nhieu.
    co the cho minh xin ban convert duoc khong?
    trangvn85@gmail.com

  16. huongmai 22/01/2011 lúc 17:19 #

    comt trước

  17. huongmai 22/01/2011 lúc 17:45 #

    đợi em giai lớn tý nữa thành anh đã, hihi, giờ chỉ là rm rai thui, chương sau chắc lớn rùi nhỉ

  18. banhbo93 22/01/2011 lúc 19:38 #

    thk ss
    anh naj sau naj tro thanh ca si than tuong nhu trg van an viet zay thj se xung vs con Thien Ai do oj
    Thien An ty tot nhu zay laj ko thg
    anh Hanh Kien naj mun mot chan mak dap hai thuyen ak
    em get nhat nhung ng dan og mun bat ca hai tay
    toi nghiep Thien An ty wa ak
    nhung mak ten cua hai ng naj sao jog nhau the nhj?
    Thien Ai va Thien An
    niu bo chu Thien con lai chu an ai>_<
    aizzzzz minh lai suy nghj bay ba oj

  19. Sunday_24h 22/01/2011 lúc 20:48 #

    Nàng ơi cho ta xin bản convert với. Ta đang tập đọc bản convert. Mail của ta Huongnguyenneu@gmail.com. Thanks nàng nhìu nhìu ^^

  20. chen 22/01/2011 lúc 21:42 #

    Cam on nang nha. Nhung ma cai co thien ai nay cang ve sau cang dang ghet,doc ma ta tuc qua >”<

  21. More 22/01/2011 lúc 21:46 #

    Cam on ban nhieu. Mo truyen co ve rat hay, nhung chac la truyen se buon nhieu,, vi nhin ten truyen thay duoc noi dau kho cua nhan vat nu nhi. Cho minh hoi truyen co dai khong ban?

  22. suri_chan 22/01/2011 lúc 21:59 #

    Thanks bạn nhiều.Mình rất thích truyện này.
    Bạn có thể cho mình xin bản convert được ko?
    Mail:sothionha@ymail.com

  23. minivalley 23/01/2011 lúc 20:13 #

    mới đọc c1,hem thích a nam chính,nhưng thui tuổi trẻ bồng bột,cho qua :)) xem thể hiện sau ni` tn đã.Mà b ơi gửi cho t bản cv với nha.Mail: mostwanted_crocodile@yahoo.com. Tks 🙂

  24. tuong vi 24/01/2011 lúc 00:08 #

    bi h em da~ biet vi` sao moi ng` bao? tr nay` giong skip beat roi, xem ra T.An la` kyokochan ha

  25. LÀLÁLA 24/01/2011 lúc 03:13 #

    oa..thank ban…mình rất thích mấy thể loại truyện kiểu này….hjhjhj..bạn có thể cho mìh xin bản convert đc ko…thank u so much..!!!
    tungoc_huyetho@yahoo.com

  26. SS 24/01/2011 lúc 21:39 #

    thank ss

  27. quynha 27/01/2011 lúc 21:43 #

    thank ss.chưa gì thấy thương chị Thiên Ân gòi ; _ ;

  28. banhmikhet 28/01/2011 lúc 14:12 #

    thanks

  29. sunshine 28/01/2011 lúc 16:44 #

    ban oi! *chanh chanh choi choi* cho minh ban convert voi

  30. sunshine 28/01/2011 lúc 16:45 #

    you_are_my_sunshine_1212@yahoo.com day la mail cua minh

  31. Gau5555 06/08/2011 lúc 22:30 #

    thanks nang..

  32. tiểu mai 02/05/2012 lúc 13:53 #

    nữ chính si tâm quá đi mất

  33. Soro 25/09/2012 lúc 19:23 #

    Nam chính chỉ là đứa trẻ con ra vẻ mạnh mẽ nhưng thực ra lại thèm khát đc quan tâm, có gì đâu hèn hạ, trẻ con mừ :))
    Hơi tội nữ chính chút, còn bé đã si tình

Gửi phản hồi cho huongmai Hủy trả lời